Thực đơn
Vệ_tinh Các vệ tinh nhân tạoNgười đầu tiên đã nghĩ ra vệ tinh nhân tạo dùng cho truyền thông là nhà viết truyện khoa học giả tưởng Arthur C. Clarke vào năm 1945 (). Ông đã nghiên cứu về cách phóng các vệ tinh này, quỹ đạo của chúng và nhiều khía cạnh khác cho việc thành lập một hệ thống vệ tinh nhân tạo bao phủ thế giới. Ông cũng đề nghị 3 vệ tinh địa tĩnh (geostationary) sẽ đủ để bao phủ viễn thông cho toàn bộ Trái Đất.
Tuy nhiên, vệ tinh nhân tạo đầu tiên là Sputnik 1 được Liên Xô phóng lên ngày 4/10/1957.
Đa số các vệ tinh thường được mô tả đặc điểm dựa theo quỹ đạo của chúng. Mặc dù một vệ tinh có thể bay trên một quỹ đạo ở bất kỳ độ cao nào, các vệ tinh thường được xếp theo độ cao của chúng.
Các quỹ đạo sau là các quỹ đạo đặc biệt cũng thường được dùng để xác định đặc điểm của vệ tinh:
Các vệ tinh cũng có thể quay quanh các điểm đu đưa.
Danh sách này bao gồm những quốc gia có khả năng độc lập để tự phóng vệ tinh lên quỹ đạo, gồm cả việc sản xuất ra khí cụ cần thiết để phóng. Ghi chú: nhiều nước khác cũng có khả năng thiết kế hay chế tạo vệ tinh - việc này, nói chung, không tốn nhiều tiền và cũng không đòi hỏi khả năng khoa học và kỹ thuật lớn – nhưng không thể phóng chúng lên, thay vào đó họ dùng các dịch vụ phóng vệ tinh của nước ngoài. Danh sách này không nhắc tới các quốc gia đó mà chỉ liệt kê những nước có khả năng phóng vệ tinh và ngày khả năng này lần đầu tiên được thể hiện.
Quốc gia | Năm phóng | Vệ tinh đầu tiên |
---|---|---|
Liên Xô | 1957 | Sputnik 1 |
Hoa Kỳ | 1958 | Explorer 1 |
Canada | 1962 | Alouette 1 |
Pháp | 1965 | Astérix |
Nhật | 1970 | Osumi |
Trung Quốc | 1970 | Đông Phương Hồng I |
Anh | 1971 | Prospero X-3 |
Liên minh châu Âu | 1979 | Ariane 1 |
Ấn Độ | 1980 | Rohini |
Israel | 1988 | Ofeq 1 |
CHDCND Triều Tiên | 1998 | Kwangmyongsong |
Cả CHDCND Triều Tiên và Iraq đã tuyên bố những vụ phóng vệ tinh lên quỹ đạo nhưng điều này còn chưa được xác định. Na Uy đã phóng các vệ tinh trong nước và quốc tế từ trung tâm vũ trụ của họ ở Andøya. Tới năm 2006, chỉ có 8 quốc gia đã phóng các vệ tinh lên quỹ đạo một cách độc lập với phương tiện phóng của chính họ chế tạo – theo thứ tự thời gian: Liên Xô, Hoa Kỳ, Pháp, Nhật Bản, Trung Quốc, Anh, Ấn Độ và Israel. Khả năng phóng vệ tinh của Anh và Pháp hiện được quy cho Liên minh châu Âu, và khả năng của Liên Xô được chuyển cho Nga, làm giảm số lượng những thực thể chính trị với khả năng phóng vệ tinh thực tế xuống còn 7 cường quốc vũ trụ chính: Hoa Kỳ, Nga, Trung Quốc, Ấn Độ, Liên minh châu Âu, Nhật Bản – và một cường quốc vũ trụ "nhỏ": Israel. Nhiều quốc gia khác như Hàn Quốc, Pakistan và Brasil đang ở giai đoạn đầu chương trình phát triển khả năng phóng vệ tinh ở mức độ nhỏ của họ, và đang tìm cách trở thành các tiểu cường quốc vũ trụ - các nước khác có thể có khả năng về khoa học và công nghệ, nhưng không có khả năng kinh tế hay không có tham vọng về chính trị.
Thực đơn
Vệ_tinh Các vệ tinh nhân tạoLiên quan
Vệ tinh Vệ tinh Galileo Vệ tinh tự nhiên của Sao Thiên Vương Vệ tinh thông tin Vệ tinh tự nhiên của Sao Hải Vương Vệ tinh tự nhiên Vệ tinh tự nhiên của Sao Thổ Vệ tinh tự nhiên của Sao Mộc Vệ tinh tự nhiên của Sao Hỏa Vệ tinh khí tượngTài liệu tham khảo
WikiPedia: Vệ_tinh http://en.apa.az/news_azerbaijan_s_first_telecommu... http://www.lsi.usp.br/~rbianchi/clarke/ACC.ETRelay... http://www.swissinfo.ch/eng/front/India_launches_S... http://internet-via-satellite.atrexx.com/ http://www.celestrak.com/satcat/boxscore.asp http://www.heavens-above.com/ http://ilectric.com/glance/Recreation/Radio/Amateu... http://www.jamesoberg.com/pearl.html http://www.patricksaviation.com/aircraft/F-15_ASAT http://www.tbs-satellite.com/tse/online/thema_firs...